HÒN VỌNG PHU !
Có một câu chuyện nhỏ.
Gia đình đó thuận hòa.
Bỗng người chồng than la.
Rồi đi xa biền biệt.
Người vợ buồn da diết.
Nhưng không biết tìm đâu.
Cây đắng với u sầu.
Chỉ biết cầu niệm Phật.
Thời gian dần trôi khuất.
Với tất bật lo toan.
Nhưng trong cảnh cơ hàn.
Luôn bình an ngóng đợi.
Bao năm xa vời vợi.
Mẹ cùng với con thơ.
Lên non ngóng đứng chờ.
Trong thờ ơ hiu quạnh.
Rồi một đêm trăng lạnh.
Hóa đá gành ôm con.
Hòn Vọng Phu mãi còn.
Lòng sắt son vô vọng.
ĐẤT VIỆT muôn đời mãi nở hoa.
Anh em bốn biển vẫn chung nhà.
TÌNH THƠ gởi đến câu nồng thắm.
Tiếng vọng ngân xa với mặn mà.