CÂU KHOÁN !
HOA TÀN NHỤY HÉO ĐÃ LÂU.
SAO ANH KHÔNG NÓI MỘT CÂU DỐI LÒNG.
DỐI LÒNG 1!
HOA thơm tỏa ngát hương đời.
TÀN nhưng không nát xinh tươi nhẹ nhàng.
NHỤY còn phảng phất đa mang.
HÉO hon vội vã lỡ làng làm chi.
ĐÃ từng những phút nghĩ suy.
LÂU rồi chẳng biết có gì đợi trông.
SAO trời chẳng thấy nắng hồng.
ANH thời xa lạ bão giông núi đồi.
KHÔNG thèm nhìn mặt thì thôi.
NÓI ra một tiếng để rồi bên nhau.
MỘT lòng một dạ trước sau.
CÂU thương ai để úa nhàu anh ơi.
DỐI gian rồi cũng xa rời.
LÒNG em đã thấy đầy vơi nỗi sầu.
HOA TÀN NHỤY HÉO ĐÃ LÂU.
SAO ANH KHÔNG NÓI MỘT CÂU DỐI LÒNG.
DỐI LÒNG 2 !
HOA nở thắm trên trên đồng xanh biếc.
TÀN nhưng mà tha thiết cùng nhau.
NHỤY kia óng ánh sắc màu.
HÉO hon mà vẫn trước sau vẹn tình.
ĐÃ có lúc chúng mình chung lối.
LÂU lắm rồi sớm tối hàn huyên.
SAO nay hờ hững hão huyền.
ANH say phương lạ bỏ thuyền đợi trăng.
KHÔNG có lẽ vùng vằng giận dỗi.
NÓI làm gì khi vội sang sông.
MỘT mình một dạ đợi trông.
CÂU thề nguyện dưới nắng hồng anh ơi.
DỐI nhau chi cho đời dang dở.
LÒNG cạn tình nặng nợ duyên sâu.
HOA TÀN NHỤY HÉO ĐÃ LÂU.
SAO ANH KHÔNG NÓI MỘT CÂU DỐI LÒNG.
ĐẤT VIỆT muôn đời mãi nở hoa.
Anh em bốn biển vẫn chung nhà.
TÌNH THƠ gởi đến câu nồng thắm.
Tiếng vọng ngân xa với mặn mà.