Mới đọc xong một bài phân tích gọi là so sánh khác biệt của Thơ và văn xuôi. Nói thật đọc xong hoang mang thật sự!
Tầm cỡ lè vồ cao như…gà mà đọc mớ kiến thức kinh khủng kiểu như “đối tượng tiềm tàng” hay “ký ức bằng con số và nhịp điệu” thì không tẩu hỏa nhập ma mới lạ!
Sao phải phức tạp vấn đề vậy hả trời?
Một câu văn: Bé bé bằng bông, hai má hồng hồng…nếu không lên bổng xuống trầm thì chỉ là một câu văn. Trầm bổng một chút thì biến thành…bài hát. Còn nếu chế thêm theo kiểu:
Bé tí ôi là bằng bông
Đôi má của bé trông giống hoa hồng
Thì có lẽ đã có âm hưởng của thơ!
Theo chương X, phần Y của “Thơ Thẩn chân kinh” thì văn mà đọc có vần điệu, bỗng dưng sẽ biến thành…Thơ, đơn giản!
Em là gà…!