Truyện dài – Phi Hùng liệt truyện chương 5

Chia sẻ trên Facebook

Phi Hùng liệt truyện.

CHƯƠNG 5.
PHƯỚC BẤT TRÙNG LAI.

_Bo Cha, mi còn muốn nói gì không?
_Sư phụ, tội con làm con chịu.Cúi xin người tha cho những người theo con.Họ không hay biết những chuyện con đã từng làm. Họ chỉ được lệnh theo con để chăm sóc và bảo vệ gia súc.
_Các người đem gia súc bán cho ai?
_Dạ, tụi con được lệnh giao giao cho ông chủ Hun Neang ở Kandal ạ.
_Cậu nhỏ khôi ngô tuấn tú và cô bé kia là ai?
_Dạ, chàng trai trẻ kia là Phi Hùng học trò của đạo sĩ Nhật Minh ở núi Cấm, còn cô gái là Kim Xem đệ tử của Huyền Diệu sư cô ở Châu Đốc ạ.
_Ồ, toàn là những cao nhân, ông chủ Đời là nhân vật nào mà có thể thu phục được những nhân tài như vậy?
_Dạ, con cũng không biết được ạ, khi con tha phương lưu lạc được ông giang tay giúp đỡ nên con chỉ biết phụng sự và cố công đền đáp thôi ạ.
_Vậy giờ đây ngươi có về sơn động cùng với chúng ta không?
_Dạ, sư phụ cho con làm tròn trọng trách công việc rồi sẽ về chịu tội cùng với thầy và các sư huynh đệ.
Con hứa sẽ không sai lời.
_Thôi được, nể tình bằng hữu giang hồ và ân nghĩa thầy trò 18 năm nên ta để ngươi và mọi người đi.
Hy vọng là ngươi sẽ đúng hẹn. Seng, cởi bỏ lưới đi.
_Dạ, sư phụ. Seng cùng một vài người vội rời lưng ngựa va đi tới đoàn người của Bo Cha.
_Dạ, xin hỏi tiền bối có phải là Điện Minh cốc chủ không ạ! Ân sư của vãn bối có dặn rằng sau này ra đời hành đạo nếu có may mắn gặp được cho thầy gởi lời hỏi thăm.
Phi Hùng nghiêng mình thi lễ khi đã được cởi trói.
_Ha,ha,ha. Đúng là danh sư xuất cao đồ, thầy giỏi ắt có trò hay.
Ta đúng là Điện Minh, hôm nay gặp được cũng là hữu duyên. Nếu xong công việc không có gì trở ngại thì cùng Bo Cha ghé vào ta đàm đạo.
Dạ, vãn bối hoàn toàn phụ thuộc vào sư huynh Bo Cha.
_Được rồi, các ngươi cứ đi đi.
chúc thượng lộ bình an.
Năm ngày sau.
Ba người trên 3 con ngựa len lỏi giữa rừng già tiến về nơi sơn động mịt mờ, nếu như không có Bo Cha dẫn đường thì khó mà tìm ra.
_Hiền đệ và sư muội có thấy mệt không, ta rất áy náy khi để các ngươi dính dáng vào chuyện này.
Trên đường từ Dankal trở về Bo Cha đã thay đổi cách xưng hô với Phi Hùng, chuyện trò có vẻ thân mật hơn.
_Ồ, không muội rất thích khám phá những gì mình chưa được biết, nhưng nói thật với huynh là hôm bị cột lưới thì muội vẫn không phục.
_Ha, ha…Đó chỉ là chút tài mọn thôi.
Bọn ta quanh năm ở núi rừng nên cần chế tạo những dụng cụ đó để săn bắt thú rừng tìm nguồn lương thực cho cuộc sống muội à.
_Tụi muội đã tinh nhanh mà vẫn không thoáy thì thú rừng nào tránh cho kịp. Kim Xem le lưỡi.
_Không phải đâu, Hiền đệ và muội vì bất ngờ và chủ quan thôi, ngay cả ta cũng vậy.
Tài nghệ của Phi Hùng đến mãng xà cũng phải bỏ chạy thì thật lòng ta đây xin bái phục.
_Con mãng xà đó hình như ân sư của đệ giáo huấn rồi huynh à. Cây sáo là của thầy trao tặng cho đệ khi xuống núi đó.
Phi Hùng lên tiếng.
Chợt thấy bóng người ẩn hiện, Seng đang cùng ba người đi tới.
_Chào mừng sư đệ đã trở về nhà.
Cảm ơn sư huynh đã ra đón tiếp.
Bo Cha khách sáo trả lời.
_Hãy đi theo sư huynh ví khi sư nương và sư đệ bỏ đi thì sư phụ có cho sửa lại một số phong thủy nên mong sư đệ đừng có ngạc nhiên và bận tâm.
_Sư phụ làm vậy là đúng rồi vì bản thân đệ cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Qua vài lối đi quanh co thì Kim Xem chợt hét to :
_Woa, đẹp quá, giống như bồng lai tiên cảnh.
_Tỷ đã tới bồng lai tiên cảnh rồi à, hihi. Phi Hùng chọc.
_Chưa tới nhưng nghe sư cô kể chuyện vài lần. Kim Xem đỏ mặt trả lời.
_Bo Cha, đệ, muội xin mời xuống ngựa. Seng giang tay ra mời.
Giữa muôn loài hoa tươi đẹp ngào ngạt sắc hương, có hồ cá tung tăng, có chim kêu líu lo thánh thót và có tiếng vượn hót xung quanh, thật là một kỳ quan.
Trong khi Phi Hùng và Kim Xem mải ngắm phong cảnh thì Điện Minh cốc chủ lên tiếng :
_Bo Cha, ngươi có cảm giác khác lạ gì không ?
_Dạ không, đây vẫn là mái nhà của con.
_Tốt, xin mời mọi người vào sảnh dùng trà.
Dăm ba tuần trà trôi qua mà cốc chủ Điên Minh vẫn trầm ngâm suy nghĩ. Thấy bầu không khí có vẻ ngột ngạt, Bo Cha lên tiếng:
_Sư phụ, con chịu sự cưu mang và dạy dỗ củ sư phụ nên mới có được ngày hôm nay. Ân nghĩa đó con không bao giờ quên, vì tuổi trẻ đam mê cám dỗ nên con đã phạm phải tội lỗi tày đình.
Mong người cứ trừng phạt con đi ạ, con xin nhận tất cả mọi nhục hình.
_Được rồi, mấy ngày qua ta cũng suy nghĩ rất nhiều, ta cũng không giữ ngươi ở lại đây nhưng ngươi phải hứa làm cho ta một việc và phải chắc chắn thành công.
_Dạ, con đội ơn sư phụ, dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng con cũng cam lòng.
_Tốt, vậy thì hãy nghe đây :

Điện Minh cốc chủ có lòng bao dung rộng lượng vậy sao, xin mời mọi người hãy cùng xem tiếp chương 6 vào tuần sau.
Chào thân ái và tạm biệt !

Tác giả: ducle
Minh họa: AI Generated


Chia sẻ trên Facebook

Để lại một bình luận

error: Content is protected !!
Lên đầu trang