TRỞ VỀ
Chương 1
THA PHƯƠNG !
Đêm cuối tháng 2/1979, bầu trời vần vũ mây và lất phất mưa.
Tốp người im lặng và lầm lũi len qua rặng phi lao tiến ra bờ biển.
Con thuyền nhỏ tiến vào bờ sau ba ánh đèn pin bật tắt.
Những cuộc đời tha phương.
Sáng hôm sau tại ngôi trường cuối con đường đất nằm sau một ngôi chùa.
Cậu bé 13 tuổi luôn luôn tới sớm để cùng các bạn được phân công trực vệ sinh bàn ghế và lớp học.
Xong xuôi lại chạy ra sân vui chơi cùng bạn bè đồng lứa.
Tiếng kẻng vang lên báo hiệu tiết học bắt đầu.
Cô giáo chưa kịp điểm danh thì cậu bé chợt liếc về góc bàn quen thuộc.
Ngồi nơi đó là một cô bạn xinh xắn, hát hay và học giỏi.
Người ta ốm hay ngủ quên nên tới muộn? Cậu bé thầm nghĩ trong đầu!
Cô giáo hỏi lý do sao bạn gái vắng mặt, có ai biết không ? Không ai biết cả .
Giờ ra chơi cậu bé lân la hỏi những người bạn sống cạnh nhà cô bé thì cũng lần lượt nhận dược những cái lắc đầu.
Hai hôm, năm hôm và những ngày sau đó cô bé vẫn bặt tăm.
Thằng bạn thân rỉ tai cậu bé: Người ta đã vượt biên rồi.
Ôi! Bàng hoàng,ngỡ ngàng, buồn bã và âu lo.
Đó là những gì đọng lại trong trái tim non nớt nhưng sớm biết yêu thương.
Thế là xa cách nhau rồi, có thể là mãi mãi.
Nhớ khi xưa chúng mình luôn sôi động .
Dưới mái trường luôn ước mộng mà thôi .
Chiếc thuyền trôi nay đã cách xa rồi .
Trái tim nhỏ đành buông trôi kỷ niệm.
Tác giả: ducle
Minh họa: AI Generated
ĐẤT VIỆT muôn đời mãi nở hoa.
Anh em bốn biển vẫn chung nhà.
TÌNH THƠ gởi đến câu nồng thắm.
Tiếng vọng ngân xa với mặn mà.
Câu chuyện hay quá !
Thank you !
Ngóng chương sau…!
Hẹn bạn ngày 20/3 nhé